Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

NBVTA - Chap 11

-Vy Anh , Vy Anh , cậu làm sao thế ?

Giờ chào cờ, tôi tựa vào người Trúc Vũ, uể oải :

-Tớ muốn ngủ, cậu ngồi im đi.

Trúc Vũ xô đầu tôi ra, lải nhải :

NBVTA - Chap 10.2


Gần 7 giờ tối, mẹ mới về nhà , kể bao nhiêu là chuyện ở cô nhi viện. Rồi mẹ thở dài đầy tâm trạng :


- Đến bao giờ mới hết những mảnh đời như thế. 

Hai mẹ con tôi cứ im lặng như thế một lúc lâu. Lần nào đi từ thiện về mẹ cũng buồn như thế.

NBVTA - Chap 10.1

Anh cau mày :

- Ko an toàn. 

Một niềm vui bé nữa lại nảy lên.

Tôi cười cười, lảng sang chuyện khác :

- Hôm nay nắng đẹp thật đấy.

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

NBVTA - chap 10


Tầng 5 : căng tin .Vì đã là quá trưa nên ko nhiều người lắm.

Nếu ko nhìn thấy logo thì tôi cứ tưởng đây là một nhà hàng sang trọng độc lập. Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Duy Phong bước vào thì đều đứng dậy cúi người chào

NBVTA - chap 9.2

Anh im lặng , ko để lộ một biểu hiện nào, anh nhìn cô bé đang đứng trước mặt mình. Uhm, đúng là bất ngờ .

Tôi chăm chú nhìn anh. Vẫn là gương mặt lạnh và ánh mặt thật khó nắm bắt.

Tôi tự nhủ : nhát gan ơi, cậu làm ơn đừng cản trở nhé. 

NBVTA - Chap 9.1


Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông với bộ vest đen rất nghiêm trang. So với anh Huy thì còn già dặn hơn. Vầng trán cao, đôi mắt sáng nhìn tôi chằm chằm.

Xung quanh...lại chẳng hề có lấy một bóng người. Mai báo chí có đăng tin một nữ sinh bị mất tích ko . Thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, người đó đẩy gọng kính, chìa tay ra, cười thân thiện :

NBVTA - Chap 9

Tôi ngửa cổ nhìn tòa nhà trước mắt, nghĩ cách trả lại đồ cho anh.

Cứ thế, tôi đi đi, lại lại…ngước lên…đi đi, lại lạ và …ngước lên.

Tôi ko biết những hành động đó đã thu hút khá nhiều ánh mắt khó hiểu.

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

NBVTA - Chap 8.2


Làm xong tất cả việc nhà, tôi quyết định đi trả áo cho anh. Chuẩn bị một cái túi xinh xinh, tôi xếp cẩn thận áo và di động của anh vào đó.

Tôi quấn chặt chiếc khăn cổ, sẵn sàng lên đường.

Sẽ rất xa đây . Nhưng vì tình yêu lớn, đừng hòng làm khó tôi nhé.

NBVTA - Chap 8.1


Tôi chậm chạp ăn nốt bữa sáng. Bơ vơ thật đấy. Sáng dậy thì đã thấy mảnh giấy mẹ dán ở tủ lạnh : 

“ Hôm nay, mẹ với cô Trúc tham gia từ thiện, chắc tối mới về. Bữa sáng mẹ để trong tủ lạnh, trưa chiều con tự lo nhé. Nhớ mang áo trả cho anh Huy. ”

Đã thế, trúc Vũ lại còn điện thoại sang nói :

- Hôm qua, hai người đi đâu lâu vậy .

NBVTA - Chap 8


Tiếng gầm rú của loại động cơ hai bánh vang lên chói tai giữa đêm khuya. 

Một bà lão vội vàng mở hai cánh cổng sắt nhìn qua có vẻ như nặng trịch.

Vì mắt bà kém nên bà chỉ còn cách chăm chú nhìn thật kĩ từ đầu tới chân người trước mặt.

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

ĐCKƯ - Chap 8




- Này em gái dễ thương, hôm nay có nể mặt đi ăn cùng anh được không? – Quốc Anh bước đến bàn làm việc của Hải Quỳnh nhịp nhịp mấy đầu ngón tay của mình xuống mặt bàn, lên tiếng mời, ánh mắt nhìn Hải Quỳnh có phần thích thú.

ĐCKƯ - Chap 7.2



Tần Phong khẽ cười khi nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, Hải Quỳnh ngốc nghếch cứ tưởng làm như vậy là vừa trừng phạt mấy đứa bạn phản bội, vừa giúp Tần Phong lấy lại được tiền. Nào ngờ người tính không bằng trời tính.

ĐCKƯ - Chap 7.1



Nhưng cái ngày mai của Tần Phong lại không hề có nắng, mà tràn đầy sự lạnh lẽo. Bởi vì Hải Quỳnh đã thật sự xem như hai người chưa từng quen biết nhau.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Tần Phong thì Hải Quỳnh đã đứng dậy bỏ đi. Tần Phong muốn chạy đến đều bị sự cản trở của 4 con khủng ong bạo chúa kia.

NBVTA - Chap 7.2


Bước vào phòng, tôi ngồi phịch xuống giường. Chính tôi cũng ko hiểu nổi mình , làm sao quên những điều vô lí như vậy. 

Rồi tôi khoác thử…áo dài quá đầu gối. Nhìn mình trong gương tôi bật cười khúc khích. Giữa đêm.

NBVTA - Chap 7.1


Chẳng biết là bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Tôi mở mắt, quạy cựa làm cho một thứ trượt xuống. 

Nhìn kĩ, đó là một chiếc áo khoác đen, kiểu dáng khá đơn giản , đặc biệt là có một mùi hương nhẹ.

Hít hà...tôi bật tỉnh.

ĐCKƯ - Chap 7


Giữa giờ nghỉ trưa, mấy chị em trong phòng làm việc ngồi tán ngẫu với nhau rất vui vẻ, thì một người giao hoa đến tặng cho Hải Quỳnh. Một bó hoa hồng trắng rất đẹp, xen giữa là ba bông hoa hồng đỏ, là hoa của Khánh Vũ tặng. Mấy chị trong công ty thấy vậy thì ồ lên trêu trọc cô. 

BXNN, ELCA - Chap 7


*10 Phút sau:
Cả đám đang vừa ngồi quấn chăn vừa hì hụp húp...mì gói.
Không biết Mạnh Khang tìm đâu ra một đĩa phim ma rồi cả đám tắt hết đèn ngồi quấn chăn kín đầu ngồi bệt dưới sàn, dán mắt vào màn hình.
Hơi lạnh luồn qua khe cửa vào nhà cộng thêm khung cảnh rừng núi hoang vu bên

NBVTA - Chap 7


- Sao lại nhìn anh như thế ? Tuy Hoài Vân là bạn gái cũ của anh nhưng ko sao , anh có yêu ai thật lòng đâu . Nên em ko cần buồn cho anh . 

Anh đẩy tôi về phía đó. 

NBVTA - Chap 6.2


Tan học, mặc kệ Trúc Vũ níu kéo, thuyết phục bao nhiêu tôi vẫn ko ở lại.

Lúc ngang qua sân bóng, tôi thấy Bùi Quang ném bóng ghi 3 điểm. Đám con gái gần đó thì hú hét ầm ĩ . Hừ, chẳng qua ăn may chứ có gì mà giỏi.

BXNN, ELCA - Chap 6.2


*NGÀY NGHỈ LỄ
Như đã bàn bạc, ngày nghỉ lễ đầu tiên tụi nó háo hức chuẩn bị đi chơi, xế chiều thì Đại Ảnh, Hải yến và cả khải Tuấn cùng nhau tới nhà hắn
-Hi, mấy bạn chuẩn bị xong chưa?

ĐCKƯ - Chap 6.2


Kể từ lúc Phương Hồng thổ lộ tình cảm trong lòng mình ra cho hai người biết. Hải Quỳnh luôn cảm thấy một cái gì đó gây nhức nhói trong lòng mình.

Nhìn chiếc nhẫn trong tay của mình, Hải Quỳnh bất giác thở dài. Cảm xúc trong người cô bỗng trở nên mờ ảo và rối loạn. Ba năm, Khánh Vũ ở bên cạnh cô 3 năm, chăm sóc yêu thương chiều chuộng cô hết mực. Hải Quỳnh biết, Khánh Vũ dành tất cả tình yêu dành cho cô, nhưng còn cô thì sao?

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

BXNN, ELCA - Chap 6.1


-Anh cảnh cáo em, sau này không được ăn thức ăn do Khải Tuấn đưa.
Nó bất bình
-Sao vậy? Có độc đâu mà lo xì...

NBVTA - Chap 6.1


Chiều thứ bảy ngày hôm đó, hai nhà chúng tôi lại cùng tụ tập, ăn uống.

Mạnh Vũ cũng tới. Và tôi toàn lườm anh ấy.

Ăn tối xong, hai mẹ rủ nhau đi dạo bộ. Bắt bốn người chúng tôi ở lại canh nhà. 

Anh Huy nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, than vãn :

ĐCKƯ - Chap 6.1



Tần Phong sa sầm mặt, không ngờ bọn này lại chơi dao thật. Biết vậy anh đã không khiêu khích bọn chúng rồi. Không phải anh sợ, mà anh sợ hai cô gái ở phía sau mình sẽ xảy ra chuyện. Đành liều vậy.